Ngo Minh Nguyet

Main Article Content

Abstract

Ẩm thực là một trong những vấn đề trung tâm trong ngôn ngữ - văn hóa của các dân tộc, trong đó có Trung Quốc và Việt Nam. Người xưa có câu “dân dĩ thực vi thiên” (ăn là quan trọng nhất). Cùng với sự phát triển của xã hội, ăn uống dần dần vượt lên trên giá trị duy trì sự sống, vươn tới tầm nghệ thuật. Điều đó phản ánh sinh động trong ngôn ngữ. Theo đó, nhóm động từ chỉ ăn, uống trong tiếng Hán và tiếng Việt hình thành và ngày càng phong phú, khả năng kết hợp thành từ ghép và cụm từ cũng linh hoạt. Thông qua tư duy liên tưởng, tầng nghĩa ví von, so sánh của nhóm động từ này cũng trở nên đa dạng, làm giàu cho hệ thống từ vựng của hai ngôn ngữ. Trong khuôn khổ bài viết này, chúng tôi vận dụng các phương pháp và thủ pháp nghiên cứu như thống kê, miêu tả, phân tích, so sánh đối chiếu để tiến hành khảo sát và làm rõ đặc điểm ngôn ngữ - văn hóa cũng như mối tương quan giữa động từ chỉ ăn uống trong tiếng Hán và tiếng Việt.